Hướng Dẫn Điều trị Cho Bệnh Nhân Trẻ Bị Hội Chứng Wolff-Parkinson-White
Tác giả: Shelley Wood
Ngày đăng: 14/5/2012
Nguồn: Heart Rhythm Society (HRS) 2012 Scientific Sessions.
Boston, Massachusetts — Các tác giả của tài liệu nói một tuyên bố đồng thuận “đầu tiên kiểu này” trong kiểm soát bệnh nhân có hội chứng Wolff-Parkinson-White (WPW) không triệu chứng giúp làm rõ những bệnh nhân trẻ nào nên tiến hành cắt đốt bằng điện cực.
“Có khả năng thấp bệnh nhân trẻ không triệu chứng kết thúc bằng một biến cố tim mạch đe dọa tính mạng, và khả năng đó không phải bằng không,” tác giả chính của báo cáo, bác sĩ Mitchell I Cohen (Bệnh viện nhi Phoenix, AZ), nói trong một phát biểu với báo chí. “Nhưng cắt đốt bằng điện cực cho tất cả các đứa trẻ có ECG kiểu WPW cũng không phải là câu trả lời.”
Cohen và các cộng sự đã đưa ra phát biểu tại Heart Rhythm Society (HRS) 2012 Scientific Sessions.
Hướng dẫn này rõ ràng hướng tới các bác sĩ điều trị những bệnh nhân trẻ bị WPW và xác định các bệnh nhân trẻ ở tuổi từ 8 đến 21. Điểm then chốt của tài liệu là câu hỏi khi nào các bác sĩ nên can thiệp – và khi nào không nên – ở những bệnh nhân trẻ có dấu hiệu WPW trên ECG. Những câu hỏi này ngày càng quan trọng, đặc biệt trong sàng lọc trước khi tham gia thể thao ở những người trẻ.
Tuyên bố đồng thuận của chuyên gia, một nỗ lực kết hợp của Hội Điện Sinh Lý Bẩm sinh và Nhi (PACES) với Hội Nhịp Tim (HRS), ước đoán từ một đến ba người trẻ trên 1000 người có khả năng bị WPW, mặc dù đa số trong đó – khoảng 65% – là không triệu chứng.
Các tác giả của hướng dẫn khuyến cáo như sau:
- Nếu một đứa trẻ đủ lớn để thực hiện theo y lệnh, một trắc nghiệm gắng sức để tìm kiếm dấu tiền kích thích bền bỉ là “hợp lý”. Mất rõ dấu hiệu tiền kích thích ở tần số tim sinh lý sẽ có nguy cơ bị đột tử do đường phụ thấp.
- Khi trắc nghiệm không xâm nhập cho thấy sự bền bỉ hoặc mất không chắc chắn của dấu tiền kích thích, khảo sát điện sinh lý qua thực quản hoặc trong buồng tim là xác đáng.
- Cắt đốt là một xem xét “hợp lý” ở những người trẻ có khoảng RR ngắn nhất còn dấu tiền kích thích (SPERRI) ≤250 ms. Những người với SPERRI ≥250 ms có nguy cơ thấp và có thể trì hoãn cắt đốt.
- Những bệnh nhân được cho là có nguy cơ thấp sau đó bị triệu chứng như ngất hoặc hồi hộp có thể được chọn lựa để cắt đốt.
- WPW ở bệnh tim cấu trúc làm tăng nguy cơ cả nhịp nhanh nhĩ lẫn nhịp nhanh do vòng vào lại nhĩ thất. Những bệnh nhân này có thể được xem xét để cắt đốt.
- Cắt đốt cũng có thể được xem xét ở những bệnh nhân WPW không triệu chứng bị rối loạn chức năng thất trái do co bóp mất đồng bộ.
- Thuốc trị rối loạn mất tập trung có thể được xem xét ở bệnh nhân trẻ bị WPW không triệu chứng (theo như hướng dẫn của Hội Tim Mạch Hoa Kỳ).
Tại sao tuyên bố này là quan trọng
Ít nhất thì trong tim mạch người lớn, các bài giảng trước đây khuyên không làm gì cho bệnh nhân WPW không triệu chứng. Tuy nhiên, với bệnh nhân trẻ WPW không triệu chứng thì câu chuyện lại khác. Họ chưa sống đủ lâu để cho thấy rằng đường phụ của họ là lành tính. Điều này cùng với các nghiên cứu gần đây về bệnh sử tự nhiên của WPW và sự an toàn ngày càng cao của kỹ thuật cắt đốt bằng điện cực xác nhận khuynh hướng lâm sàng của chúng ta là khảo sát điện sinh lý giúp quyết định bệnh nhân nào nên cắt đốt. Báo cáo này sử dụng giá trị ngưỡng 21 tuổi. Một câu hỏi vẫn chưa có đáp án là ở tuổi nào thì người ta được xem là sống đủ lâu với tiền kích thích để bảo đảm một chiến lược chỉ quan sát-chờ đợi.
Tuyên bố đồng thuận này được ủng hộ bởi Trường Môn Tim Mạch Hoa Kỳ (ACC), Hiệp Hội Tim Mạch Hoa Kỳ (AHA), Học Viện Nhi Khoa Hoa Kỳ (AAP) và Hội Nhịp Tim Canada (CHRS), và được phát hành trên ấn bản tháng 6 năm 2012 của HeartRhythm.