Và Con đã vui trở lại

Home / Tin tuc / Và Con đã vui trở lại

Và Con đã vui trở lại

(Nguồn: Khoa Điện Sinh Lý và Loạn nhịp tim)

Lần đầu gặp Con tại phòng cấp cứu, con mới 8 tuổi.

Còn nhớ mãi cái buổi tối hôm ấy. Con ngồi trên giường, nét mặt xanh xao, hơi thở hổn hển của một bệnh nhân suy tim nặng. Mẹ con kể, biết con bệnh tim đã 2 năm, nhiều lần ra vào một bệnh viện Nhi lớn ở thành phố. Sau khi làm đủ các xét nghiệm kể cả chụp MSCT mạch vành, Con được các bác sỹ chẩn đoán mắc bệnh cơ tim dãn nở vô căn. Cứ vào viện, chích thuốc, truyền thuốc, ra viện vài ngày, rồi vào trở lại. Số ngày nằm viện cứ ngày càng dài ra. Lần này, sau một đợt nằm viện 2 tuần, được truyền lợi tiểu kèm Dobutamin (thuốc trợ tim đường tĩnh mạch), Con ra viện với một trái tim yếu ớt. Bác sĩ bệnh viện bạn giới thiệu Con đến bệnh viện Tim Tâm Đức như một niềm hy vọng cuối cùng.

Nhìn hình siêu âm tim của Con mà thấy nao lòng. Một quả tim cực to, co bóp yếu ớt.  Mẹ con cứ đi lại trong phòng, hỏi một câu duy nhất “Bác sĩ ơi, bệnh của con em có chữa được không?

Con được nhập viện ngay sau đó.

Lại là những ngày điều trị suy tim, viêm phổi. Lần này, không chỉ một loại thuốc Dobutamin mà phải phối hợp thêm Dopamin thì tình trạng Suy tim của Con mới tạm ổn. Khi đó, vì Con bệnh nặng nên đã hội chẩn toàn bệnh viện và quyết định phải đặt máy tạo nhịp 3 buồng để tái đồng bộ cơ tim mới mong cứu được Con.

Vấn đề là, Con còn quá nhỏ, liệu có thể đặt cả 3 sợi dây điện cực vào trong buồng tim của Con được không? Lại phải lục tìm trong y văn. Khi đó mới biết, số trường hợp tương tự như Con, trên thế giới cũng không nhiều. Thôi thì “còn nước còn tát”, quyết định đặt máy tạo nhịp 3 buồng cho Con, ngay khi vẫn còn đang truyền Dobutamine liều thấp, vì không cách gì ngưng thuốc trợ tim được. Thủ thuật diễn ra khá suôn sẻ. Ba sợi đây điện cực được đưa gọn vào trong tim mà không gặp trở ngại nào.

Như một phép màu, chỉ hai ngày sau đặt máy, tình trạng suy tim của Con cải thiện rõ rệt. Các thuốc lợi tiểu và trợ tim đường tĩnh mạch được giảm dần rồi ngưng trong vòng vài ngày. Con ra viện trong niềm hân hoan của cả gia đình và tập thể y bác sĩ điều trị.

Hôm qua, gặp lại con gần 1 năm sau ngày đặt máy. Con giờ đã lớn phổng phao, chạy nhảy khắp phòng khám, hỏi han đủ điều. Mẹ luôn miệng nói với bác sĩ “Suốt đời em không quên ơn bác sĩ”. Bác sĩ cười đáp: “Không có chi Chị ơi, phước chủ may thầy thôi!”